Ibrahim đi học. Cô giáo giao cho cả lớp bài tập về nhà như sau:

"Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt, và các em nên lấy làm tự hào vì điều đó. Các em đều đặc biệt và độc nhất vô nhị theo cách của riêng mình. Tối nay các em hãy liệt kê ra năm điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé!"

Khi về nhà, Ibrahim lên phòng và soi mình trong gương để xem có tìm được điểm gì để khiến em trở nên đặc biệt không. Lúc mẹ vào phòng, em hỏi mẹ :"Điều gì khiến con là chính con chứ không phải ai khác ạ?"

Mẹ nhẹ nhàng mỉm cười, tiến đến gần cô con gái của mình. Xoa mái tóc còn vương mùi dầu gội, mẹ cúi thấp đầu, hỏi nhỏ:" "Con thật sự không tìm được hay sao?"

"Không mẹ ạ, con không tìm được điểm nào cả, mà cô giáo lại giao cho tụi con tìm những năm điểm khác biệt, con không biết phải làm sao nữa." - Ibrahim buồn tủi đáp lại mẹ mình.

"Ôi cô gái nhỏ của mẹ, con thật sự không thể tìm ra hay sao?"

"Dạ, con không biết điều gì khiến con là chính mình chứ không phải ai khác."

"Con gái, con có nhớ hồi con mới 5 tuổi hay không? Khi ấy, những đứa trẻ hàng xóm và con rủ nhau làm mô hình tên lửa. Lúc đầu rất hăng hái , nhưng chỉ 30 phút sau, khi đĩa bánh quy và những cốc nước chanh được mang lên, chúng đã bỏ đi và để con lại một mình. Nhưng con gần như không quan tâm đến chúng, con chỉ ngồi tỉ mỉ lắp ráp từng bộ phận của chiếc tên lửa mà không có sự giúp đỡ của chúng. Từ đó đến giờ con vẫn luôn như thế, không thứ gì có thể kéo con ra  khỏi công việc mà con đang làm trừ khi con hoàn thành nó. Đó là sự khác biệt làm nên con người của con - sự kiên trì."

Bà mẹ dừng lại một lúc, nhìn khuôn mặt của con gái trong lòng bàn tay, rồi tiếp tục nói:" Có một điều nữa khiến bản thân con không bị trùng lặp với bất kỳ ai, con có một trái tim ấm áp vô cùng. Nếu những người khác gặp những người ăn xin trên phố, một là họ nhanh chóng lướt qua, hai là họ giúp đỡ ít tiền, riêng chỉ có con sẵn sàng hỏi han họ có đói không, có mệt không, rồi trực tiếp dẫn họ về nhà, đối xử với họ như một vị khách quý lâu ngày đến chơi, con có một tấm lòng khiến con trở nên đặc biệt, là chính con, là bản tính của con chứ không phải ai khác.

Con gái của mẹ, có lẽ chưa có ai nói với con, con chưa từng vì một lời gièm pha nào từ người ngoài mà bỏ cuộc. Nếu những người khác từ lâu đã khóc lóc ỉ ôi, thì con lặng lẽ tiếp tục bước đi về phía trước. Không ai thích câu chuyện do con viết, con vẫn cần cù chỉnh sửa để đợi ngày có người khen con. Khi những đứa trẻ kia được bố mẹ chăm sóc từng ly từng tý, con đã tự làm được mọi việc. Con vẫn luôn như thế, vẫn rất mạnh mẽ, vẫn rất tự lập, bởi con biết không ai có thể che chắn cho con suốt đời, chỉ có bản thân mình thôi. Với những suy nghĩ chín chắn, độc lập ấy, con trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi, điều này làm nên khác biệt trong con, con là chính con - tự lập, kiên cường, không giống những người ngoài kia - nhút nhát, rụt rè, không dám bước ra khỏi vòng tay bao bọc chở che của bố mẹ, không dám một lần đi ra khỏi vùng an toàn của bản thân. 

Con cũng chưa từng che giấu khuyết điểm của mình. Con nói ngọng, con sẵn sàng nói to để chỉnh giong dễ hơn. Con không biết gấp hạc, con ngồi đọc tờ giấy hướng dẫn rồi gấp cho đến lúc con thấy mọi thứ đã ổn. Con học Lý không tốt, con chẳng để những lời châm chọc ở bên tai, cản suy nghĩ tìm người giúp đỡ của con. Con chấp nhận những  khuyết điểm của bản thân và chưa một lần tìm cách phủ nhận nó, giá trị của con được hình thành từ điều nhỏ bé này.

Và điều cuối cùng con gái của mẹ ạ, bản thân con và 7 tỷ người trên Trái Đất này khác nhau, nên con chẳng bao giờ để ước mơ của mình vì được so sánh với những ước mơ tầm vóc hơn phải chịu lép vế. Con theo đuổi ước mơ của mình, dẫu biết thứ đợi con ngoài kia là gian khó, nhưng vì giấc mơ to lớn, hoài bão của con, con nhắm mắt dặn lòng phải mãi đi lên, vượt qua giông tố.  Có thể đối với nhiều người, sự khác biệt của con chẳng là gì, nhưng con phải luôn tự hào rằng bản thân con được làm nên từ những sự khác biệt trọn vẹn, đẹp đẽ, và nó biến con trở thành một cá thể không gì có thể nhầm lẫn được với con trên thế gian này, con nhé!"