ngaingungBà đã đau tay,đau lưng,chóng mặt.Chắc không ai nghĩ là bà ngoại đã thức trắng 14 ngày để trông mình khi mình được 1,2 tuổi đâu nhỉ ? Đi đâu bà cũng cho mình theo,có đồ ăn ngon bà không ăn,để cho mình tất.Những ngày trưa hè oi ả,bà ngồi quạt cho mình bằng chiếc quạt giấy để mình chìm vào giấc ngủ say,để mình không bị thiếu vitamin c,bà còn trèo lên cây xoài  cao vút trong vườn.Bà luôn mua những thứ tốt nhất,nấu những thứ bổ nhất,bà mạo hiểm đứng trồng rau ở đường ven hồ để cho mình rau sạch nhất,bà làm thứ đó là vì mình mà ra.Có tiền,bà không tiêu phung phí,lo cho mình thức ăn thức uống.Nhà bà ở Việt Trì nhưng bà luôn xuống hà nội thăm mình.Mỗi khi xuống, bà luôn luôn đưa mình đi chơi ở bờ hồ.Bà cho mình ăn những món đặc sản của Hà Nội,cho mình chơi những trò mình thích,cho mình đọc những cuốn sách hay nhất.Cháu yêu bà,bà ơi,bà hãy sống mãi với cháu nhé!!!hihi