"Trong những năm tháng đã qua, bà ngoại có lẽ chính là anh hùng của mọi anh hùng trên đời này" .Câu nói này không hề sai.Bà ngoại chính là người đàn bà thứ hai đã hi sinh để bên cạch người cháu của mình.Bà cũng từng là người mẹ,bà chăm sóc cho mẹ của ta yêu thương hết mực.Đến khi chúng ta ra đời thì bà lại dành tình yêu đến cho ta.Bà ngoại nay đã 70 nồi bánh trưng rồi,mái tóc đã bạc tránh hết cả một đỉnh đầu những được búi cao và gọn.Bà ngoại với vóc dáng gầy gò lưng hơi cong nhưng lại rất nhanh nhẹ trong mọi việc chăm ẵm đứa cháu từng ngày thay mẹ.Những nếp nhăn đã hằn sâu trên khuôn mặt phúc hậu của bà. Mỗi khi bà cười, ánh mắt toát lên vẻ hiền từ, ấm áp hiện lên trên khuôn mặt ấy. Bà thường mặc áo bà ba trắng với quần dài đen rất giản dị,có lẽ do bà là người ngày xưa nên đã quen với cách ăn mặc này.Đôi mắt bà vẫn còn sáng và tinh. Nước da đã chuyển sang màu nâu có điểm những chấm đồi mồi.Đôi bàn tay ngày ấy còn vuốt ve rủ ngủ tôi nay đã nhăn nheo nổi lên những gân gầy gò.Mặc dù đã cái tuổi đã lớn, nhưng bà vẫn thích làm việc nhà. Bà thích ăn trầu mặc dù chỉ còn vài cái răng. Bà thích trồng rau để nhà tôi không còn phải ra chợ ăn những thứ rau phun hóa học.Và bà có một quan hệ rộng với hàng xóm,người nào trong xóm cũng khen bà hiền hậu và tốt bụng.Qua lại những thời ấu thơ,còn non dại của tôi,những ngày ấy bà là như một vị anh hùng vậy.Tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện hay nghịch ngợm nên mẹ mắng suốt những bà lại người bao che cho tôi khỏi những trận mắng ấy.Chỉ cần mẹ lớn tiếng là bà lao ngay tới nói đỡ cho tôi.Đôi khi tôi buồn chán thì bà lại bày trò dân gian cho tôi chơi.Bà rất thích đọc thơ và kể chuyện nên tối nào cũng sang phòng để kể chuyện và đọc thơ cho tôi nghe.Thật ra tôi nhớ những đêm hè nằm ngoài hiên nghe bà kể chuyện cổ tích.Tôi không quên đi được những cảm giác khi nằm bên bà nghe kể chuyện,tôi chỉ mong muốn ngày nào cũng được nghe kể.Có lúc sấm chớp đùng đùng làm tôi sợ thì chỉ có bà là bế lên và kể tôi nghe rằng sấm chớp là do ông trời giận.Mà giận là vì những dứa trẻ con hư đốn không nghe lời.Vài lần bị lũ trẻ trong xóm bắt nạt thì bà như một vị anh hùng cao cả đến ngăn chúng,rồi mắng mỏ bắt chúng xin lỗi tôi.Bà lúc nào cũng thế thấy cháu khóc mà thương lắm,không thể ngồi im mà trở che cho.Đối với tôi bà vĩ đại vô cùng,bà chỗ dựa ấm áp nhất trong đời tôi.Bà như một lá chắn bảo vệ tôi khỏi mọi hiểm nguy trên đời này.Dù đã lớn rồi nhưng đối với bà tôi chỉ là một đứa trẻ.một đứa trẻ con mà thôi!Tấm lòng nhân hậu của bà đã làm tâm hồn tôi thêm phong phú, đã truyền thêm sức mạnh cho tôi để vững bước đi lên. Qua câu nói trên quả thật bà chính là anh hùng của mọi anh hùng trên đời này.