Cháu yêu ngoại lắm ngoại ơi!
Cháu mong ngoại khoẻ, yêu đời tươi vui.
Ngoại như tia nắng mặt trời,
Sẻ chia ánh sáng, chăm đàn cháu con…
Cả thời thơ ấu, em sống gần bên bà ngoại. Được bà chắt chiu nuông chiều, nên hơn ai hết, em kính yêu ngoại vô cùng. Bởi vậy khi cô giáo ra đề Tập làm văn, hễ cứ viết về người Phụ nữ em yêu quí nhất, thì ngoài mẹ ra, bà ngoại sẽ là sự lựa chọn của em. Mỗi năm mỗi cảm nận, suy nghĩ về ngoại mỗi khác song ngoại luôn là suối nguồn tình cảm nuôi em trưởng thành…
Bà ngoại của em, năm nay không còn trẻ nữa rồi, bà đã bước qua cái tuổi 60 với mái tóc điểm bạc. Tuy thế dáng bà vẫn gọn gàng, nhanh nhẹn bởi một phần bà vẫn thường rèn luyện thể dục, chơi thể thao. Bà rất thành thạo môn bóng bàn nên bà vẫn thường tham gia chơi trong Câu lạc bộ phụ lão và thi đấu giao lưu môn bóng bàn ở Phường.
Làn da màu nâu sậm nhưng rắn rỏi ở cái tuổi của bà. Dù giờ cũng đã vài nếp nhăn và những chấm đồi mồi trên hai cổ tay, bàn tay nhưng em biết rằng nước da ấy của bà sạm đi vì mưa, vì nắng; đôi tay ấy của bà sần sì thô ráp vì vất vả, lam lũ; bà hết chăm con lại chăm cháu. Em tự hào và yêu thích làn da và đôi tay ấy biết bao!
Bình luận (0)