Ibrahim đi học. Cô giáo giao cho cả lớp bài tập về nhà như sau:

       "Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt, và các em nên lấy làm tự hào vì điều đó. Các em đều đặc biệt và độc nhất vô nhị theo cách riêng của mình. Tối nay, mỗi em hãy liệt kê ra năm điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé!" 

       Khi về nhà, Ibrahim lên phòng và soi mình trong gương để xem có tìm được điểm gì khiến em trở nên đặc biệt không. Lúc mẹ vào phòng, em hỏi mẹ: "Điều gì khiến con là chính con chứ không phải ai khác ạ?". Người mẹ không hiểu tại sao em lại hỏi vậy nhưng khi nhìn thấy em đang làm bài tập, cô đã hiểu.

       Mẹ nhìn em mỉm cười và nói: ''Thế con thấy gì trong gương nào?''. Em bé nhìn vào chiếc gương và nói: ''Màu da của con, nó khác với mấy bạn trong lớp ạ...''. Là một người mẹ, cô nhận ra ngay trong giọng nói của con của mình có một chút gì đó buồn, cô lại hỏi: ''Sao thế? Con không thích nó à?''. Ibrahim đáp lại: ''Có thể ạ...'', nghe đứa con mình nói thế, cô lập tức an ủi: ''Mẹ cũng thế mà, con thấy không? Trong lớp mỗi người mỗi khác nhau, màu da nào cũng đáng quý, con không nên tự ti về nó.''

       Ibrahim lại nhìn vào gương, cô thắc mắc: ''Sao vậy, con yêu? Con còn điều gì băn khoăn à?''. ''Cô giáo bảo hãy liệt kê năm điều ạ.'' - em bé ấp úng đáp lại. Mẹ cười, cùng em nhìn lại vào gương và hỏi tiếp: ''Thế con còn thấy điều gì nào?''. Ibrahim nhìn gương một hồi rồi đáp lại: ''Con không chắc nữa... màu tóc chẳng hạn, cả dáng người nhỏ bé của con nữa.'', mẹ em phì cười. Cô nói: ''Được ba điều rồi! Còn hai điều nữa là quốc tịch của chúng ta và cả cái tính nhút nhát của con nữa đấy! Con có thấy trong lớp có ai nhút nhát như con không?'', em bé suy nghĩ rồi nói với cái giọng bé tí: ''Không ạ...''. Người mẹ lại nói: ''Tự tin lên nào con yêu, đừng như thế chứ, con phải hãnh diện về nó vì nó là điều khiến mọi người ấn tượng về con''. ''Thật ạ?'' - em ngạc nhiên hỏi lại. Mẹ cô bé lại đáp với một câu chắc chắn: ''Đương nhiên rồi bé con, mẹ đã bao giờ nói dối con chưa nào!''. Em mỉm cười, thưa: ''Con biết rồi ạ! Cảm ơn mẹ.''. ''Hãy hoàn thành nó nhanh và đi ngủ sớm nhé, mai ta lại bắt đầu ngày mới đấy!''.

        Em hì hục viết bài văn của chính mình, trong thâm tâm em muốn rằng bài viết ấy sẽ được đạt. Sáng hôm sau, Ibrahim lên trường, em vẫn lên trường, vẫn nhút nhát như vậy. Khi cô giáo vào lớp, các bài viết lần lượt đem lên nộp và cô giáo bắt đầu chấm. Em ngồi trong lớp với vẻ lo lắng, bài viết đã được chấm xong, nó bắt đầu phát xuống. Lúc đó, em ấy đã mỉm cười hạnh phúc - bởi vì trong bài viết ấy, cô giáo đã phê rằng em đã viết rất tốt. Cô giáo đứng dậy và nói: ''Hôm qua cô đã nói rằng các em ai cũng có một điểm khác biệt, các em đã tìm ra chúng và hoàn thành bài rất tốt. Màu da, tôn giáo, kiểu tóc, màu mắt, ngôn ngữ... nó không phải rào cản giữa chúng ta, các em nên hãnh diện về nó, được chứ?''. Học sinh lần lượt đáp lại: ''Vâng ạ!''. Khi đó, sự nhút nhát của Ibrahim như được giảm bớt, em đã bắt đầu trò chuyện nhiều hơn với các bạn, không còn lo ngại về sự khác biệt của mình nữa. Một ngày nữa lại trôi qua....