Mẹ nói rằng: "Vì con được sinh ra trên cuộc đời này. Con có cái tôi của riêng con."
Ibrahim thắc mắc:" cái tôi là gì vậy mẹ."
"Là những phản ánh riêng của mỗi người, mai sau con mới dần thấu hiểu được"
Tối hôm ấy cô trằn trọc không ngủ được vì suy nghĩ ngày mai nên nói gì.
Mẹ đã nghe vậy và vào phong cô , kể một câu truyện về lịch sử ngày xưa khi mà chủ nghĩa a pác thai còn tồn tại.Những người da đen bị bắt làm nô lệ, bị đánh đập dã man nhưng họ không chịu làm kiếp nô lệ, không chịu làm con búp bê mà để yên cho người da trắng chà đạp, ô uế. Họ đứng dậy và có bản ngã của riêng mình, họ có khát vọng tự do, họ muốn thực hiện ước mơ của chính họ. Những người da đen đã đứng lên nổi dậy đấu tranh dành quyền bình đẳng, tự do. Sau bao năm, bằng ý chí, nghị lực, có cái riêng của mình làm bàn đạp để đứng dậy. Họ đã thành công và dành được quyền tự do.
Kể xong người mẹ chúc Ibrahim ngủ ngon và dành tặng cô một nụ hôn ấm áp.
Ngày hôm sau, Ibrahim đến lớp, cô giáo trả bài cũ, khi tới lượt Ibrahim, cô dứng lên và nói ra những điều mà đêm hôm ấy cô đã nhận ra:
"Em có ước mơ riêng của em, sở thích riêng, gia đình riêng, ngôi nhà ấm áp và em có khát vọng, màu da riêng. Nhưng em mong muốn ai ai cũng được bình đẳng , không nên phân biệt màu da, vì đó là cái riêng của họ, không sai trái, chúng ta nên tôn trọng những người có khát vọng, có cái riêng của mình, tự làm điều gì mình mong muốn, ai ai cũng được hạnh phúc"
Cô giáo bất ngờ trước lời nói như lời tuyên bố về thế giới hòa bình. Và cô nói rằng:"Em là một người xứng đáng và có khát vọng lớn lao, yêu nước nồng nàn. Cô mong em sẽ thành công trong cuộc sống"
Bình luận (0)